Cách trồng hoa hồng cho Người Chính Trực

Tựa gốc: How A Righteous Man Raises A Rose
Tác giả: swordofmymouth
Người dịch: Zuanie
Fandom: Supernatural
Nhân vật: Dean/Cas, Sam/Jess, Crowley, Zachariah
Đánh giá: PG-13
Độ dài: 5586 từ

Dịch theo sự cho phép của tác giả.

Tóm tắt: Sam, Jess và Dean cùng sống với nhau ở một vùng ngoại ô, thế giới của họ không có thiên thần hay ác quỷ, tận thế chưa bao giờ diễn ra. Thuật kể theo góc nhìn của Sam. Dean thôi thúc muốn chăm sóc cho một vườn hoa hồng đã chết, giá như anh có thể nhớ ra là tại sao, và vì đâu điều đó lại quan trọng đến thế.

#

Hoa hồng đỏ thì thầm lời say đắm,
Hoa hồng trắng nhả hơi thở tình yêu,
Hồng đỏ như chim ưng,
Còn hồng trắng tựa bồ câu.

— John Boyle O’Reilly

Sam không chịu nổi sự đau khổ mình gây ra cho Dean. Và đó chính là lý do cậu không nói với anh trai rằng cậu thương anh nhiều lắm. Lời yêu thương chỉ làm tăng thêm sự nghiệt ngã đớn đau của lý do họ dành cho nhau tình yêu mãnh liệt, cho tất thảy những điều trân quý đã vuột khỏi tầm tay. Sam không thể nói với Dean rằng cậu hi vọng một ngày kia khi anh lập gia đình, cậu sẽ là một người cha tuyệt vời cho con trai mình như anh đã từng cho cậu.

Nhưng vết thương không lành – cả hai đều biết Dean sẽ không bao giờ trở thành một người cha, người chồng, hay người yêu của một ai đấy. Theo lẽ tự nhiên, sau khi Sam tốt nghiệp trường Standford và cùng Jess chọn lấy một ngôi nhà hoàn hảo có hàng rào trắng và mẫu vườn xanh con, cả hai nhất trí rằng Dean có thể dọn đến ở chung trong căn hầm nhà họ.

Và như thế chiếc Chevy Impala đen bóng đậu ngoài bãi sân nhà cậu, câng cáo chỏi lại những gam màu ôn hòa của mấy căn hộ xung quanh. Rồi một ngày nọ tháng thứ ba, Sam thức dậy và nhìn thấy Dean đang chăm sóc những cây hoa hồng.

#

Sam quan sát anh trai mình từ sau rèm cửa.

Mấy cành hồng đã nằm đó từ trước. Chúng là những cái que úa nâu, hoang dại, mọc xỉa lên từ mặt đất, chẳng ai thèm đoái hoài cho đến khi Sam và Jess dọn đến. Chuyện đó ban đầu cũng chẳng có gì là lạ.

Bình thường, về đến nhà là Dean đỗ xe rồi đi thẳng vào trong, nhưng Sam bắt đầu để ý thấy sự thay đổi trong bước chân của anh từ chỗ xe đậu cho đến cửa nhà. Từng chút, từng chút một, những sải chân trở thành những bước dạo ngập ngừng, chậm rãi. Hiếu kì, Sam tìm cách lý giải thói quen của anh trai mình trong mỗi lần cậu ngồi đọc báo sáng. Dean hay nhìn cái luống hồng mọc viền nơi hàng rào và chạy dọc lối xe ra vào đến tận trước cửa nhà.

Chân mày anh cau lại, đôi mắt xanh chăm chú dán vào những thân cây quắt khô. Khi Sam nhận ra biểu cảm trên gương mặt của anh trai, cậu quên bẵng đi tiếng ti vi và cả tiếng Jess lục tục đi lại dưới bếp — đó là nét mặt anh dành riêng cho Lisa trước khi họ chia tay hoặc mỗi khi anh sửa sang chiếc xe hơi của mình.

Một ngày nọ Dean không phải đến chỗ làm. Anh ngủ dậy, bận lên người một chiếc áo thun đen và một chiếc quần jean tua rua thủng gối. Khi Sam còn mắt nhắm mắt mở ôm tách cà phê ngút khói, Dean đã ra ngoài sân, lấy xẻng xới đất và chăm chút cho mấy cây hoa hồng.

“Anh này, chỉ là mấy cái que con. Nhổ chúng đi thì hơn.” Jess gợi ý, phá tan sự yên lặng bao quanh Sam.

Cậu giật mình, suýt nữa đánh đổ tách cà phê. Cô giơ tay vỗ lên vai cậu, những ngón tay cô ấm và dịu dàng. Có gì đó đáng buồn, Sam nghĩ, khi họ lặng lẽ nhìn anh trai đơn độc tìm cách vực dậy những bông hồng đã chết như thể chúng là sinh mạng của anh. Đã lâu rồi cậu không thấy anh như thế, miệt mài dốc sức vào một nhiệm vụ bất khả thi. Điều đó khiến Sam lo lắng, cậu mong anh tìm được việc gì để làm ngoài công việc ở xưởng xe, nhưng dường như, với cái tính cố hữu của Dean, anh lúc nào cũng nhọc tâm với những điều không đem lại thành quả.

Sao anh ấy lại như thế? Cứ đâm đầu đi chữa những điều vô phương cứu vãn? Ảnh sẽ tổn thương chính bản thân mình mà thôi, Sam nghĩ thầm.

“Em nói phải, anh sẽ gọi thợ làm vườn mai đến.”

Và Sam quyết định không suy nghĩ thêm về nó nữa. Cậu phải xem xét đơn kiện cho một thân chủ ở Lexis Nexis rồi đưa Jess đi chơi như đã hứa.

Nhưng thi thoảng, ánh mắt cậu lại cắt ngang qua màn hình đến bên dáng người cứng cỏi của anh trai sau tấm rèm màu trắng. Bàn tay Dean di chuyển trên những luống hồng gẫy nát như đang thao tác với đai ốc, bu-ghi, và mấy bộ chế hòa khí. Bằng một vẻ nghiêm túc Sam thấy gần như là sùng kính. Sự tập trung cao độ của anh làm cậu thấy sợ.

#

Ngày hôm sau, trước sự ngán ngẩm của Sam, sự xuất hiện của người thợ làm vườn làm dấy nên một cuộc tranh cãi.

“Ông mau biến đi khuất mắt tôi!”

Sam mở banh mắt, cảm nhận thân người nhỏ nhắn của Jess bên cạnh mình, cô lẩm nhẩm vài tiếng rồi úp mặt vào gối tiếp tục say ngủ. Nhưng cậu thì không thể phớt lờ tiếng ồn ào ngoài kia được. Sam bật khỏi giường, ngón cái vập vào cạnh bàn khiến cái đồng hồ lắc lư như muốn nhảy cầu tự vẫn. Cậu chỉ vừa kịp cứu nó bằng cách níu cái dây nối trước khi ngã vập mông xuống đất. Quyết tâm cao độ, Sam ép mình tỉnh ngủ và chạy xuống nhà với mỗi chiếc quần cộc trên người.

Thế là cậu thấy mình đứng bên hiên nhà, ngượng chín người khi hai đầu vú co cứng trước cái se lạnh của buổi sáng, trong lúc ấy Dean đương cự lộn với ông thợ làm vườn về mấy luống hoa hồng. Chưa kể, trên tay anh còn lăm lăm một khẩu súng, mà ông thợ làm vườn, Zachariah Elohim từ công ty Vườn Địa Đàng, thì lại chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi.

Thật ra Dean không chĩa súng vào người ai, nhưng mái tóc rối lòa xòa và vầng mắt thâm đen làm con người anh trở nên đáng gờm với những đường nét góc cạnh đe dọa, từ mắt anh bắn ra cái nhìn không khoan nhượng.

“Dean! Anh nổi điên rồi à! Cất súng đi!”

Sam chạy đến trước, nhăn nhó khi mấy viên sỏi đâm vào gang bàn chân cậu, Dean trừng mắt nhưng để mặc cho Sam kéo khẩu súng ra khỏi tay mình. Anh không phản kháng, có điều ánh mắt anh sáng quắc, gay gắt, đầy chì trích. Zachariah đứng tựa vào xe tải của mình, trên tay là chiếc cưa máy kêu xòe xòe.

“Cậu bày ra trò này phải không?” Dean rít lên.

“Theo em nhớ thì đây là nhà của em, mà ngoài ra, từ lúc nào anh có thoái quen chĩa súng vào người làm vườn, còn nữa—”

Sam ngừng lời. Cậu không hề nghi ngờ rằng giọng nói gay gắt của mình vừa biến cuộc đối đầu của hai anh em thành trò tiêu khiển cuối tuần cho mấy ông bà nhà hàng xóm. Lão Zachariah đứng nhếch mép cười, nhưng tiếng máy cưa xoành xoạch trên tay lão thì quá ồn ào để có thể ngó lơ.

“Ừm, tôi thấy có mấy cây hoa hồng, chẳng cần đến máy cưa đâu.” Sam nhận xét.

“Anh thấy có mấy cây hoa hồng, chẳng cần phải cắt đi đâu hết.” Dean gắt.

“Cóc phải cho hoa.” Zachariah lẹ làng giải thích và lườm mắt về phía Dean.

Anh trai cậu cũng không vừa, đưa tay bật luôn ngón giữa vào mặt lão. Sam đấm vai Dean rồi rút phắt ví tiền sau túi quần anh ra.

“Ê!” Dean la lên.

Sam bước ngang qua anh, tay lục lọi cái ví – một cái bao cao su, một tấm hình điệu đà, hình Ben và Lisa, hình của mẹ họ — tấm hình ấy khiến cậu hơi khựng lại đôi chút – cậu lần đến xấp tiền hai mươi đô, rút ra hai tờ và nhét chúng vào túi áo Zachariah.

“Xin lỗi vì đã làm phiền.” Sam lầm bầm. “Ông về được rồi.”

Ngay khi chiếc xe tải vừa khuất dạng và trên đường chỉ còn lại một bụi khói đen xì, Sam nhăn nhó quay về phía Dean, bàn chân cậu một lần nữa đi nếm đủ hòn gai ngọn sỏi trên lối đi. Dean lặng người đi, nghiến răng khoanh tay ngó về phía chân trời.

“Anh bị ma nhập à?” Sam trầm giọng hỏi.

Dean đáp lại bằng một tiếng gầm khẽ, Sam phải nhích lại gần nghe cho rõ.

“Sao cơ?”

“Chúng là của anh!” Anh la to, quyết liệt. Góc miệng anh kéo thành một đường trông vừa hung hăng lại vừa trơ trọi. Và Sam đau lòng thay cho anh, lại thấy như giữa hai anh em có một khoảng cách không thể dung hòa. Như có bóng đen vừa ập đến, một bóng đen Sam không gọi thành tên và cũng không thể nhớ ra. Nó dấy lên một cảm giác gai lạnh, còn đáng sợ hơn cả nỗi si mê hoa hồng bất chợt của anh trai.

“Chúng đã úa tàn rồi, Dean à, chúng không sống dậy nữa đâu.”

“Đừng nói thế!”

“Dean, anh cư xử như trẻ con. Thế này thật ra là thế nào?”

“Chúng quan trọng lắm, Sam à. Anh chẳng mong em hiểu được đâu.”

Dean nhìn xuống chân, nét mặt giãn ra, nhưng đôi mắt xanh lá sậm đi như có bóng đen bao phủ, ánh vàng trong cầu mắt như cũng bị làm mờ đi.

“Anh cũng không biết nữa, Sam à.” Anh thì thầm và quay nhìn mấy bụi hồng.

Sam quay lưng định bỏ đi nhưng rồi ngừng lại, khóe mắt cậu bắt gặp một vệt màu nơi dậu hồng Dean đương quỳ gối cạnh bên.

Có một mầm xanh nhú ra từ những thân cây chết, một cái lá cong cong.

#

Jess khăng khăng đòi đến hiệu sách, Borders lại sắp dẹp tiệm, thế là Sam đành ngao ngán đứng đợi Jess săm soi mấy quyển sách nấu ăn đại hạ giá. Cậu bỏ đến quầy cà phê nơi có gã nhân viên mặt mày sưng sỉa nói lơ lớ giọng Anh.

“Gu cậu đó hả?”

“Cám ơn, tôi lấy cà phê đen thôi.” Sam nói, đẩy tờ năm đô ngang mặt quầy.

“Không, anh bạn à, tôi nói đến cô gái kia.” Hắn bảo, đẩy lại Sam cốc cà phê và chỉ về phía Jess.

Cậu bật cười. “Là bà xã của tôi.”

“Bắt mắt ghê cơ. Nói cậu nghe, chỗ cô ấy đứng lựa không có sách hay đâu.”

Sam lại cười to hơn. “Borders tìm đâu ra sách hay.”

“Ồ, có chứ! Nhìn xem, tôi có cả tá sách hay ho mà cậu đi khắp Atlantic cũng không tìm ra đâu. Toàn hàng hiếm cả nhé.”

Nói xong, hắn lôi từ sau quầy ra một chồng sách. Lúc hắn tì lên quầy nghiêng mình đến chỗ Sam, cậu để ý thấy cái tạp dề lem nhem bột quế có lẫn mấy bệt màu như máu đỏ – một ý nghĩ bất chợt khơi lên sau khi cùng Jess xem bộ phim Daybreakers về khuya. Sam quay về với chồng sách của gã bán nước. Chả lẽ họ lại bán cà phê pha huyết quỷ, cậu tự cười thầm.

Hay đó là cà phê máu người cho ma cà rồng? Sao mình lại nghĩ đến máu quỷ nhỉ?

“Tiện giới thiệu, tôi Crowley,” hắn nói, nhưng Sam không mấy để tâm; thay vào đó, cậu ngó đến quyển sách nằm dưới quyển đầu tiên, góc bìa ló ra khỏi chồng là bìa thuộc da màu nâu xỉn. Khi Sam kéo nó ra ngoài, cậu làm đổ cả chồng sách ra đất, mấy trang sách dính vào bột chocolate vãi trên nền nhà, Crowley được dịp rủa xả tưng bừng.

Theo những gì Sam nhận biết, đấy là một quyển sách cũ hướng dẫn cách chăm hoa hồng, cậu chợt nghĩ có lẽ đây là thứ Dean sẽ thích, xem như để bù lại vụ lộn xộn vườn tược với Zachariah, có khi còn có thể hàn gắn mối quan hệ lạ lùng, đổ vỡ giữa hai người. Sam nhớ đến vẻ mặt mệt mỏi, hốc hác góc cạnh của Dean dạo này. Anh trai cậu đã vào tuổi ba mươi – dù chưa phải già nhưng cũng không còn là thanh niên trẻ trung như hồi xưa, Sam bỗng thấy áy náy khi nghĩ đến việc anh trai mình sớm già đi trước tuổi. Làm sao tránh được khi người ta phải nuôi em trai khôn lớn trong sự bỏ bê của người cha?

Cậu không chớp mắt ngay cả khi Crowley thét năm mươi đô cho cuốn sách tả tơi mang tên Cách trồng hoa hồng cho Người Chính Trực, tác giả Castiel.

#

Sam không đưa ngay cuốn sách cho Dean.

Cậu đợi cho đến khi Jess ngủ say. Đến khi đếm đủ 600 sợi chỉ từ mấy cái gối đầu vải cô-tông Ai Cập mà vẫn không ngủ được, cậu đứng dậy mặc áo, cầm cuốn sách bên bàn ngủ đem xuống nhà dưới đọc.

Dưới tầng hầm, Dean nằm ngủ say, Sam cũng không sợ bị ai quấy rối. Họ chưa có dịp nói chuyện với nhau kể từ sau vụ làm vườn nọ, mà Sam biết không phải vì anh để bụng chuyện gì. Dean thích không gian riêng tư của mình, luôn nói thẳng là anh cần nơi để xả hơi và suy nghĩ, lần này cũng như mọi lần khác. Cũng sẽ không là lần cuối cùng. Tuy thế những rạn nứt trong quan hệ của họ cũng lại hình thành những thói quen dễ nắm bắt, điều đó làm cho họ trở nên đặc biệt, một nhất thể không thể tách rời. Anh em.

Đây là lần đầu tiên hai người được sở hữu không gian lẫn phòng ốc riêng biệt, thế nên Sam sẽ không bao giờ xem nhẹ những may mắn trong đời mình. Chỉ cần nhìn vào mắt Dean, Sam sẽ nhớ đến những lần anh hi sinh để cho cậu có được một cuộc sống mới. Nếu không thì bóng xe Impala ’67 thuôn gọn trước sân nhà cũng sẽ gợi lại con đường họ đã đi qua. Cậu thấy hài lòng với hiện tại.

Cậu ngồi xuống bên bàn ăn trong nhà bếp, đổ cho mình một cốc cà phê mới pha và lật ra trang đầu tiên của quyển sách.

#

Cách trồng hoa hồng cho Người Chính Trực
Tác giả Castiel

Chưa bao giờ là quá trễ để học cách trồng hoa hồng; điều duy nhất tôi nuối tiếc là đã không thể bắt đầu sớm hơn.

Trên đời này có hai dạng thợ làm vườn. Dạng thứ nhất nhổ gốc, đốt bỏ, bón phân, cắt tỉa cho đến khi giết hết vẻ hoang dại và bí ẩn của một đoá hoa hồng. Họ ghét những chiếc gai. Dạng người này sẽ rạp mình trước phô trương hào nhoáng của những cây hồng lá trà lai tạp ra bởi những gốc hồng trồng cẩu thả. Hắn sẽ đem lòng ảo tưởng về một bông hồng hoàn mỹ.

Dạng người thứ hai biết rằng không có đóa hồng nào là hoàn mỹ. Đóa hồng hoàn mỹ là đóa hồng anh chăm sóc, mặc cho tay gai đâm tứa máu. Đóa hồng ấy sẽ ứa máu cùng với anh. Đóa hồng hoàn mỹ là đóa hồng biết chịu khổ, và dù cho thân nó xấu xí, cánh nó khô đen, anh vẫn sẽ kiên trì với nó; anh sẽ không bứng rễ và vứt nó đi như cọng rơm mớ rác. Đóa hồng hoàn mỹ là đóa hồng anh không cắt xén hay uốn nắn hoặc bẻ cong. Anh sẽ để nó mọc và nở hoa tùy ý, như bản nhạc của Metallica chơi ở âm li to nhất.

#

Sam chớp mắt, lật sang một trang khác. Cậu cứ nghĩ nó sẽ hướng dẫn từng bước chứ không phải triết lý kiểu này. Đọc cũng không tệ, nhưng cậu không rõ Dean có thích nổi hay không.

Tò mò, cậu đọc tiếp, gần như quên bẵng thời gian và ánh bình minh đang xua mặt trăng xuống dưới đường chân trời.

#

Hoa hồng không dễ mọc. Cuộc sống của chúng rất khắc nghiệt. Trong trường hợp của Người Chính Trực…

Xin thứ lỗi cho tôi. Thật khó để tôi viết ra những dòng này.

Trong trường hợp của Người Chính Trực, anh ta sẽ không thấy bông hồng ngay tức thì. Anh sẽ bước ngang qua nó, trong đầu ngổn ngang chuyện sống còn. Nhưng khi mối lo lắng ấy trở nên xa xăm, cuộc sống dần theo nếp, anh sẽ bắt đầu để ý đến đóa hoa.

Anh sẽ không hiểu vì sao mình muốn chăm sóc nó, nó kêu gọi anh như một tiếng nhạc lòng. Anh có lẽ chưa bao giờ hứng thú chuyện điền viên. Thực tế, cả đời anh xem trọng chức năng hơn kiểu dáng, trọng tiện ích hơn cái đẹp. Nhưng khi đêm về thời gian trôi chậm, anh sẽ nghĩ đến những điều mình đã hi sinh, đã làm anh trống rỗng, đau khổ và héo mòn, và anh sẽ thèm khát vẻ đẹp hơn tất thảy.

Anh sẽ nhìn thấy vẻ đẹp ấy trong những gì anh chọn. Anh thấy nó từ chiếc xe hơi, cậu em trai, hay một loạt những tình nhân bâng quơ. Không nhất thiết phải là một đóa hồng, thế song anh vẫn thấy mình bị đóa hoa lôi cuốn, và hẳn nhiên là nó có lý do.

Anh không nhớ ra lý do ấy.

Anh không bao giờ được nhớ ra.

Tôi nghiêm cấm anh điều đó.

Có một dạo tôi không biết thế nào là sầu khổ, là yêu thương, và nỗi đau là những thống khổ xa vời khi tôi nhìn cõi trần gian quằn quại. Chúng có vẻ phù du, ngắn ngủi và chẳng đáng được nhắc đến. Vô vị lắm. Là Người Chính Trực đã dạy tôi những điều nhân bản ấy, mỗi lần là mỗi bài học dài, khổ sở.

Người Chính Trực sẽ không nhớ lại, bởi vì tôi nghiêm cấm anh ta điều đó. Nhưng nếu có thể, anh sẽ nhớ ra rằng mẹ của mình không chết trong biển lửa – bà chết trong biển lửa của một con quỷ mắt vàng. Sự kiện đó đã kéo theo những sự kiện khác, như lối nhỏ bị hoa cỏ xâm lấn, tất cả chúng ta đều lạc mất đường đi. Một người anh em đã chọn con đường vấy máu quỷ, tình cảm bị sứt mẻ khi anh ta yêu quỷ dữ và bóng tối của chúng. Nhưng làm thể nào khác được khi mà anh đã học cách yêu thương Dean, người ôm trong lòng quá nhiều bóng tối?

#

Cái quái gì thế này?

Sam lật sách, tim nhảy dồn dập.

#

Tôi có thể chia lỗi về cho cả hai anh em; đổ lỗi cho Sam thì dễ thôi, nhưng làm vậy không công bằng. Một người bắt đầu ngày tận thế, người còn lại đẩy nó đến nhanh hơn.

Tôi đã dành rất nhiều thì giờ suy ngẫm; nếu thời gian là một cỗ máy, tôi có thể tìm ra khoảng khắc máy khởi động, quyết định xem phần nào là thiết yếu cho hoạt động của nó, rồi loại bỏ phần đó đi, để cả cỗ máy sập đổ. Và có lẽ chỉ như thế thì những đau khổ và ngày tận thế mới không còn nữa.

Mọi thứ sụp đổ, nhưng không theo cách tôi sắp đặt. Tôi đảo loạn hiện tại, quá khứ và tương lai, tôi vượt thời gian từ thế giới này qua thế giới khác, tạo ra nhiều thế giới song hành nơi Sam không được sinh ra, tôi cũng thử cả những nơi Dean không tồn tại. Tôi thậm chí còn giết chết John, nhưng chỉ làm ngày tận thế xảy ra sớm hơn. Ngay cả sau nỗ lực vụng về để đóng vai Chúa của tôi, dường như mọi con đường đều dẫn đến chỗ Michael và Lucifer với tham vọng phá hủy điên cuồng của họ: Đổ muối lên, thiêu rụi trái đất đi.

Và có lẽ nếu như tôi không hiểu ra được đôi phần về bản chất của tình yêu –

Có lẽ nếu như tôi chưa bao giờ gặp Người Chính Trực –

Thế giới có rụi tàn tôi cũng chẳng thấy nặng tâm.

Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.

Sau cùng, tôi đã thử cạn kiệt mọi khả năng. Da thịt tôi hãy còn nhức nhối và lúc nhúc sau thất bại cuối cùng: hấp thụ năm mươi triệu linh hồn trong một nỗ lực nhằm tạo ra sức mạnh sánh ngang Đấng Trời, để trở thành Đấng Trời mới. Lúc ấy, một giải pháp tôi chưa bao giờ nghĩ đến chợt hiện ra.

Và thế là tôi đi gặp Dean một lần cuối.

#

Sam run rẩy lật trang sách, cuốn sách vẫn chưa đến đoạn kết, bình minh đã ló dạng và lỉnh đến gần. Chốc nữa thôi, Jess sẽ thức dậy pha cà phê. Cô sẽ đến bệnh viện địa phương làm y tá, cậu thì phải có mặt ở văn phòng, nhưng Sam không tài nào di chuyển được. Cậu lật ra ngoài, mặt bìa không có gì đặc biệt. Nhìn không thể đoán ra xuất sứ hay nội dung của cuốn sách, càng không rõ vì sao tên của Dean và cậu lại được nhắc đến trong này.

Chỉ riêng việc đó thôi cũng đã rùng rợn lắm rồi – cỡ Twilight Zone chứ không ít. Yếu tố kì quái, siêu nhiên từ những dòng chữ chỉ làm tăng thêm nỗi lo sợ của cậu. Sam phải tự nhủ rằng cậu đang ngồi ở trong bếp nhà mình, căn nhà sang trọng, sạch sẽ mà cậu đã mua về bằng trí tuệ và khả năng của mình, bồi đắp nên nhờ những phấn đấu và lòng trung thành kiên cường bền bỉ của anh trai.

Đây chỉ là một hướng dẫn. Một hướng dẫn về cách chăm sóc hoa hồng ngẫu nhiên đề cập đến tên Sam và Dean. Xét lại thì cái tên Castiel cũng chẳng gợi lên điều gì. Có cái bóng di chuyển cạnh bên, Sam giật mình, làm cà phê sánh ra bàn. Đóng sập cuốn sách, cậu xoay lại đối diện với vẻ mặt ngái ngủ của Dean, anh ném cho cậu một cái cười khểnh.

“Xin chào buổi sáng, ngài Rogers.”

“Chúa ơi.” Sam lầm bầm, lấy khăn giấy lau chỗ cà phê đổ trên bàn và xòe tay che tựa đề sách khỏi tầm mắt của Dean, “Anh để cho em thức giấc một cách an lành có được không?”

Dean khì mũi. “Cậu dậy từ thuở nào rồi. Không lo trễ giờ làm à?”

“Đã gọi điện báo rồi.” Sam nói dối, mà cũng không lâu đâu. Cậu cũng đang định làm vậy. Sam nhìn Dean rót cho mình một tách cà phê rồi bỏ ra ngoài, mép quần jean cũ sờn quanh đôi ủng kéo lê trên nền nhà.

Sam nhìn anh chậm rãi lướt ngang qua luống hoa hồng. Cậu bắt đầu ngờ là chúng lớn qua đêm. Qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy một vài cành đã đâm chồi nhờ sự ân cần rất đỗi chi Dean, âm thầm và nghiêm khắc. Sam nén lại niềm hãnh diện khi chứng kiến anh trai thổi sinh khí mới vào thứ tưởng như không còn sự sống. Tiền anh làm ra sẽ không bao giờ chạm mức trung lưu, móng tay anh sẽ luôn dính dầu nhớt, anh sẽ luôn vận áo thun rẻ tiền, quần jean cũ trao tay hay hàng chợ trời hạ giá. Nhưng bên dưới những thứ đó là một trái tim vàng không thứ gì có thể thay thế.

“Người Chính Trực.” Sam thì thầm, mải nhìn anh trai, cũng trong giây phút đó Dean ngẩng đầu lên, bắt gặp cái nhìn của cậu qua cửa sổ. Anh giơ bàn tay không vướng cốc cà phê lên, gương mặt thoáng bừng nụ cười. Sam lấy làm hài lòng khi thấy anh trai mình trẻ hẳn ra những mười tuổi.

Những đóa hồng làm anh vui.

Sam quay về với cuốn sách, lật lại chỗ đang đọc dở rồi cặm cụi đọc tiếp.

#

Tôi gặp Dean lần đầu ở Địa ngục. Thật ra, đó là điểm mốc đầu tiên tôi từng gắng thay đổi. Sẽ ra sao nếu tôi chưa bao giờ đem anh lên?

Thế là tôi để anh mòn mỏi đợi hơn bốn mươi năm nơi đấy. Năm mươi, sáu mươi, bảy mươi, và nghìn năm bị cắt xẻo bằng những lưỡi gươm cùn rỉ, phải gào thét đến khi da chai thịt nứt. Ngay cả sau khi anh suy sụp và hóa thành quỷ dữ, mắt đen như màu dầu hỏa lưu qua nhiều năm tháng, tất thảy những đau khổ của anh vẫn chỉ là vô nghĩa.

Dường như không gì có thể thay đổi hiểm họa tận thế ngày một gần. Nhưng sau cùng vẫn còn một điều, một điều cuối cùng tôi muốn thử. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của Dean.

Tôi tìm thấy anh ở nhà của Bobby, giấc ngủ nặng nhọc dưới những ấn chú kháng thiên thần, vốn vẽ ra để ngăn không cho tôi xâm nhập. Anh không thể biết – chẳng ai có thể biết – rằng một nghìn lẻ một đường thời gian có và không có họ vẫn đang diễn ra, rằng đây chỉ là một trong nhiều nơi họ tồn tại, và ở nơi này, tôi ngẫu nhiên là kẻ thù số một của họ, là một kẻ phản anh hùng khiếm khuyết, bị biến chất bởi quyền năng.

Dean đã hứa anh có thể giúp tôi sửa sai; và tôi bảo anh rằng chẳng có gì sai để mà sửa. Từ góc nhìn của Dean, anh không thể hiểu là có rất nhiều Dean, Sam và Castiel khác; dù có trôi dạt về đường thời gian nào đi nữa, chúng tôi vẫn sẽ dốc tâm tìm cách cứu lấy những điều chúng tôi xem trọng trong cuộc sống. Nhưng trong tất cả bọn họ, tôi là kẻ vị kỉ nhất. Dean và Sam muốn cứu vớt thế giới vì nhân loại. Tôi muốn cứu vớt thế giới vì hai người họ.

Tôi muốn cứu vớt nó vì Dean.

“Dean.” Tôi khẽ gọi và đánh thức anh dậy bằng một cái chạm lên trán. Cơn giận dữ của anh không ngoài dự tính của tôi, anh đứng dậy bước ra chỗ khác. Thấy anh tổn thương, đâu đó trong lòng tôi đau như cắt. Lòng trung định của Dean đã tan nát song anh vẫn ghép nhặt những mẩu vụn thành hình hài chắp vá, để tìm tôi và đặt tôi vào nơi đó.

“Đừng cố sức.” Tôi nói với anh. “Hãy nghe tôi nói đây.”

“Cas, anh có nói gì tôi cũng không tin anh nữa.”

Giọng nói của anh trầm thấp và cay độc. Tôi lướt ngón cái qua ve áo măng tô cáu bẩn, thoáng nghĩ đến độ dày của lớp vải trước khi cất lời.

“Hôm nay là đêm cuối.” Tôi giải thích. “Tôi sẽ ra đi.”

“Ồ? Rồi tôi phải quan tâm?”

“Tôi sẽ ra đi. Thật xa. Tôi sẽ không làm phiền ai được nữa. Tất thảy những đau khổ, những tận kiếp này, cả bốn mươi năm nơi Địa phủ của cậu, sẽ trở thành những giấc mộng, liên miên từng đêm. Nhưng sáng ra cậu sẽ quên đi chúng.”

Dean mở miệng muốn nói, nhưng tôi đã chuyển mình về trước. Ánh trăng đổ viền bạc gương mặt anh, và những gì tôi có thể nghĩ là tôi sắp chết và tôi sắp chết đi cho anh. Sau nhiều lần tập luyện, tôi đáng nhẽ nên quen với điều đó. Nhưng ở mỗi đường thời gian anh không tồn tại, chưa có đường nào tôi sống mà ít thấy đớn đau.

Tôi ấn ngón cái dọc làn môi anh, mềm mại như trái đào tơ, căng mọng sau lần da. Anh giật mình rồi đứng lặng người đi và hai mắt mở to, tôi có thể nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt anh, nhưng anh không lảng người đi.

Anh đã không lảng người đi.

“Tôi muốn cậu chăm sóc những bông hồng của tôi, Dean à.”

Anh quay mặt đi. Ngón tay tôi lướt qua bờ môi anh, chạm vào hơi ẩm nơi đấy và kéo dây lên bờ má.

“Anh nói vậy là nghĩa gì?”

“Nghe này. Sẽ có những đóa hoa hồng. Cậu sẽ tìm thấy chúng. Chăm sóc chúng, Dean nhé. Những bông hồng ấy yêu cậu. Cậu cần phải tưới nước cho chúng, bởi vì cuộc sống trong mặt đất rất khắc nghiệt. Ví như Địa ngục đối với con người, mặt đất này đối với thiên thần cũng như thế — dù chỉ trong giây phút cũng đủ khiến chúng tôi đau đớn đến mức cậu không thể tưởng tượng ra. Cậu nghĩ bốn mươi năm ở Địa Ngục là vô tận? Ồ, Dean ơi, vì cậu tôi sắp đổi lấy hơn cả ngàn năm như thế.”

Ê chề làm sao khi tôi nghe giọng mình vỡ nghẹn, khi mà giọng nói của tôi có thể đập vỡ gương, có thể khiến màng nhĩ anh nổ tung và khiến anh đổ máu.

Ngay thế thì sao, giọng tôi vẫn vỡ nghẹn. Và ánh mắt Dean dịu đi, nét khắc nghiệt biến mất khi anh nhận ra đằng sau những câu chữ không có sự dối trá. Chỉ có cái chạm khẽ khàng, mời mọc trên gò má anh, ngón tay tôi thuôn dài lướt qua cần cổ anh. Anh không cự tuyệt điều đó. Anh lắng nghe.

“Tôi sắp đem ngày tháng của mình phó mặc vào sự nhân từ của tạo hóa. Mà Dean à, tạo hóa có mấy bao dung. Hãy nhớ rằng tôi đã đem cậu ra khỏi Địa ngục, rằng trong giây phút tăm tối nhất của đời cậu vẫn có sự nhân từ. Tôi không mong được cậu tha thứ. Chăm sóc cho những đóa hồng, Dean nhé. Tôi chỉ yêu cầu nhiêu đó thôi. Hãy nhìn những tạo vật bé nhỏ trên trái đất này và biết rằng chúng cũng có sự sống, chúng trông chờ ngày cậu bước vào đời chúng, cứu chúng lên từ những bãi bùn lầy. Những nụ hoa sẽ gật đầu khi cậu đi ngang và chúng sẽ bung mình nở khi cậu bước đến gần. Chúng sẽ lớn lên dưới ý chí, bàn tay và lời nói của cậu.”

“Cas—”

“Lắng nghe! Lắng nghe đây,” và tôi bước đến gần hơn. Anh cho phép tôi làm điều đó, mũi giầy tôi chạm vào ủng chân anh, tôi đánh bạo áp hông mình vào hông anh và đặt một bàn tay táo bạo lên lần áo thun mỏng của anh, cảm nhận xương sườn anh bên dưới. Hơi ấm tuôn trào ra từ người anh.

“Đối với chúng – trong bóng đêm – cậu sẽ là mặt trời của chúng.”

Rồi tôi buông tay, xoay lưng về phía anh. Tôi thu lấy ý chí để bay đi, nhưng anh làm tôi kinh ngạc khi lao mình đến trước và túm lấy vạt áo choàng của tôi. Anh kéo tôi lại đối diện với anh, tôi thấy chán nản xen lẫn bực bội. Anh không hiểu điều này khó khăn đến mức nào ư?

“Đừng đi, Cas!” anh nói như rít, và anh buông vạt áo trùng của tôi ra, hai tay chận lên má tôi, thô bạo lôi tôi về phía anh, dùng môi rút lấy hơi thở của tôi. Đầu lưỡi anh tách mở đôi môi tôi, xuyên qua những hơi thở gấp gáp và nóng hổi.

“Dean,” Tôi thì thầm.

Anh rời ra. Hơi thở anh dồn dập và gò má cọ xát với hàm râu của tôi đỏ ửng. Mắt anh sóng sánh, môi anh xưng đỏ bởi nụ hôn lưu luyến. Tôi ngắm nhìn đôi mắt xanh lá của anh, soi bóng mình trong đôi đồng tử đen nháy, bộ mặt sắt đá của tôi, giờ nhăn nhúm như của một đứa trẻ, bộ mặt đã từng đối diện với cơ man nào bè lũ quỷ dữ, đã đương đầu với biết bao sinh thể ngoài hành tinh – và tôi nhìn nó tan ra trước tình yêu nhẹ bẫng tựa lông hồng.

Bi kịch ở đời là thế sao? Tình yêu hiện ra trước những điều dịu dàng nhất, khi tất thảy những thứ khác đều đã bị chinh phục. Nó là thứ duy nhất tôi không thể bỏ lại.

Và tôi phải.

“Hãy quên hết đi, Dean nhé.” Tôi thì thầm và anh chống cự. Anh chống cự dữ dội lại với điều đó, để buông ra, để chạy trốn, nhưng cũng là để giữ tôi lại. Và tôi thèm, tôi thèm được ở lại. Để dựng nên một nơi chốn chúng tôi có thể sống mãi, mặc xung quanh thế giới tiếp tục cháy, nhưng Dean sẽ không bao giờ hài lòng với điều đó.

Và vì thế tôi phải thoả hiệp; tôi đưa anh vào giấc ngủ rồi ngồi trong văn phòng của Bobby ghi lại những điều tôi biết Dean sẽ cần để chăm sóc hoa hồng. Tôi dùng máy đánh chữ Royal cũ kĩ mà Bobby tìm được trong một chuyến đi. Tôi nghĩ nó từng thuộc về Chuck.

Dù sao thì anh cũng sẽ quên hết. Bởi vì sau khi tôi xong việc, tất cả sẽ thay đổi. Đường thời gian này sẽ xoay ngược và biến mất. Nó sẽ gập mình rồi đi xuyên qua kẽ nứt thời gian. Trong đường thời gian này, tôi đã biến chuyển, thay đổi và tiêu diệt hai anh em họ như thể họ chỉ là những món đồ chơi vô tri vô giác.

Đã qua bao nhiêu năm, tôi chơi đùa với những mảnh ghép của thời gian? Có lẽ là đã hơn cả ngàn năm. Mất đến ngần ấy thời gian để tôi phát hiện ra cái nguyên tố lạc loài – là thứ luôn luôn dẫn đến ngày tận thế – là tôi.

Luôn luôn là tôi.

Tất cả những gì tôi cần làm là loại bỏ mình ra khỏi phương trình này. Giống khi ta nhìn dấu chân mình cuốn đi trong sóng triều. Nhưng vấn đề tôi gặp phải là năng lượng không tự sinh ra hay mất đi. Tôi không thể thôi tồn tại.

Tôi phải trở thành một thứ gì khác.

Chăm sóc cho những đóa hồng, Dean nhé.

Chúng bây giờ sống vì anh.

#

Tiếp theo là một vài hướng dẫn ngắn, thông dụng và cơ bản về cách trồng hoa hồng. Nước. Mặt trời, ni-tơ, các thực vật sống chung. Sam đóng sách và bước ra ngoài, ánh mắt trời chiếu xiên qua hàng cây khi Dean cúi người bên mấy luống hoa hồng. Sam chớp mắt và cố nhớ lại lần cuối cậu nhìn thấy chúng. Cậu tưởng chúng chỉ vừa mới ra lá, nhưng bây giờ đầu búp đã ra hoa, chuẩn bị mở cánh.

Cậu đứng bên Dean cho đến lúc anh để ý đến mình. Một vệt mồ hôi chảy dài dọc lưng anh, là bằng chứng cho công sức anh hì hụi nhổ bỏ cỏ dại quanh luống hoa. Anh dừng lại để phủi đất trên tay rồi xoay qua nhìn Sam.

“Dean,” Sam căng thẳng cất giọng, và Dean lặng người nhìn cậu. Anh nhớ giọng nói đó, nó khiến Sam như quay lại tuổi mười hai. Rồi anh cảm nhận được nó – cái bóng kì quái, lặng lẽ vẫn luôn lấp vào khoảng cách giữa họ, luôn hiện hữu mà vô hình.

Cuốn sách nóng ran trong tay cậu. Cậu thở thật sâu và nhận ra cổ họng mình nghẹn cứng, cậu không thể đưa anh quyển sách. Nó giống như một sự phản bội. Những đóa hồng gật đầu trong gió, căng mình giương tai lắng nghe.

“Cái tên Castiel anh nghe thấy quen không?”

Phía bên phải của Dean, một nụ hoa chớp mở, một đốm trắng mỏng manh giữa màu xanh diệp lục.

Dean thần người.

“Nghe lạ hoắc. Bộ anh nên biết à?”

“Không, không. Chăm sóc cho những đóa hoa hồng, Dean nhé.” Cậu nói nhanh.

Cậu trốn vào trong nhà, nấp sau tủ quần áo, thở sâu và khóc nấc, quyển sách ép chặt nơi lồng ngực. Dần dà cậu cũng trấn tĩnh lại, không thể để Dean biết cậu đã khóc nức nở, anh sẽ chọc ngoáy cậu không thôi.

Cậu nhét cuộc sách vào giữa những sổ tay ghi chép của mình, nơi nó sẽ nằm đóng bụi và hoen ố theo thời gian.

Qua cửa sổ, cậu ngắm nhìn những nụ hoa đua nhau nở, như những bàn tay ngón xòe, như cánh chim với lông vũ sải dài. Dean đi dọc hàng cây, những ngón tay anh xòe ra, vương vấn mơn trớn trên những cánh hoa và tiếng anh cười nghe giòn tan và hạnh phúc. Nụ hoa gật đầu theo bước chân anh.

Chúng xoay mình và hướng về anh như hướng về mặt trời.

~fin~

Một suy nghĩ 11 thoughts on “Cách trồng hoa hồng cho Người Chính Trực

    1. Cái này là khen hay chê hở? :”>

      Hạt Tử muốn nói đến những đoạn nào? Zu không nghĩ mình dùng những từ ngữ quá xa lạ. Nếu có từ Hán Việt thì cũng đều là những từ thông dụng trong văn viết và nói của Việt Nam.

        1. Hạt Tử cứ góp ý, Zu thích nghe ý kiến phản hồi và những nhận xét mang tính đóng góp. Lối hành văn của tác giả trúc trắc, đôi chỗ khó truyền tải, Zu dịch xong thấy cũng chưa ưng ý lắm nên rất mong có người để thảo luận.

        1. Nói hết ý rồi đó, mình có phải giáo viên dạy văn đâu ‘___’

          Với lại phong cách khác nhau, mình thích dịu dàng sến súa hoa lá cành bóng bẩy nên không thể dùng tiêu chuẩn bản thân áp đặt cho người khác được. Có chỗ mình không thích người khác đọc lại thấy thích chứ.

    2. À, về mặt câu chữ đơn thuần thì “600 thread count Egyptian cotton sheets” là một loại ga trải giường cao cấp, thread count là đơn vị tính số sợi dệt ngang trong một inch vuông vải.

      Ngoài ra thì strip trong trồng trọt là trồng các luống hoa theo các đường mình muốn như thẳng cong tròn xoáy gì đó, còn phần “under the force of the moon” là do một giả thiết còn tranh cãi là ánh trăng có thể tác động tiêu cực lên một số cây cối, nặng nhất là ức chế sinh trưởng hay gì đó.

      1. Cám ơn Hạt Tử đã chỉ ra những chỗ ấy.

        Đúng là Zu nhầm sheet thành pillow. Còn vụ thread count thì Zu nghĩ rằng tác giả muốn ngụ ý việc Sam nằm trằn trọc, và rất có lẽ là đã đếm đủ số chỉ thêu, chứ không phải là muốn khoe về xuất xứ hay diện tích của cái ga trải giường.

        Lần đầu đọc “under the force of the moon”, Zu đã nghĩ đến những bài viết về “ảnh hưởng của mặt trăng” lên “thủy triều”, “sự sinh sản”, v…v… Song về mặt nghĩa, câu đó vẫn ngụ ý rằng những đóa hoa này mọc lên nhanh và khỏe một cách bất thường, so với câu “lớn qua đêm” thì cũng không sai lệch về mặt nghĩa.

        Zu thích lối dịch mượt mà, câu trước và câu sau đọc lên có âm điệu trôi chảy. Đọc lớn thành tiếng không có cảm giác ngượng miệng. Zu vẫn cố giữ giọng văn của nước ngoài, song thỉnh thoảng vẫn lồng vào đó những cách diễn đạt quen thuộc của người Việt khi đụng phải những lối nói quá xa lạ của dân bản xứ. Cách dịch của Zu có lẽ ảnh hưởng nhiều từ những tập sách dịch cũ của bố mẹ sưu tầm trong những năm đầu giải phóng, của Bùi Giáng qua “Hoàng tử bé”, một chút của Lý Lan trong “Harry Potter”, và cả một chút văn phong của Nguyễn Nhật Ánh.

Đôi lời nhắn gửi